Cô gái nhỏ rất tự nhiên đi theo và ở bên anh, tâm trạng vốn nặng
nề của Quý Bạch được thả lỏng trong giây lát. Trong đầu vụt qua
một ý nghĩ, anh liền ném chiếc bật lửa cho Hứa Hủ: “Tôi đã nói là
giữ lời, em hãy bảo quản cái này.”
“Vâng.”
Quý Bạch tiện thể yêu cầu: “Hãy châm giúp tôi điếu thuốc.”
Trước đây, Hứa Hủ thường châm lửa cho Hứa Tuyển, động tác
cũng coi như thành thạo. Khi ngọn lửa bùng cháy, không đợi cô
đưa về phía anh, Quý Bạch đã ngậm điếu thuốc, cúi đầu tiến lại
gần Hứa Hủ.
Hành lang tối om, yên tĩnh vô cùng, thân hình cao lớn của Quý
Bạch như cái cây thẳng tắp đứng trước mặt Hứa Hủ. Ánh lửa vàng
chiếu vào gương mặt nghiêng của anh, khiến đường nét mông lung
sâu thẳm. Hứa Hủ bất giác ngây người.
Từ trước đến nay, Hứa Hủ luôn chấm điểm dung mạo của Quý
Bạch ở trên mức trung bình. Trong mắt cô, gương mặt anh và
gương mặt của người đàn ông trung niên là Lão Ngô không có gì
khác biệt.
Vào giây phút này, có lẽ do ánh sáng lúc sáng lúc tối giao thoa,
cũng có lẽ do tinh thần của cô lúc nửa đêm không mấy tỉnh táo, khi
anh cúi đầu kề sát, cô cảm thấy khuôn mặt anh tuấn tú chưa từng
thấy đến mức rung động lòng người.
Quý Bạch đứng thẳng người, hít sâu một hơi thuốc, Sau đó, anh
nhìn cô: “Em hãy đi ngủ một lúc đi.”