Hứa Hủ cúi thấp đầu, miệng nói không cần. Cô hít sâu một hơi để
bình ổn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cô niệm
thầm trong lòng: “Thực sắc tính dã, thực sắc tính dã”
[2]
.
[2] Câu nói của Khổng Tử: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam
nữ) là bản tính của con người.
Hai người lại đứng một lúc, Quý Bạch tắt điếu thuốc: “Đi thôi,
chúng ta quay về nói chuyện với Diệp Tiếu.”
Phòng thẩm vấn vừa sáng vừa yên tĩnh, Diệp Tiếu không còn duy
trì tư thế ngồi cứng đờ như lúc trước, chị ta nằm bò xuống bàn, vùi
đầu vào cánh tay, nước mắt ướt một bên tay áo. Nghe tiếng động ở
cửa, tim chị ta như bị bóp nghẹt, chị ta ngẩng đầu nhìn Quý Bạch
và Hứa Hủ.
Quý Bạch đanh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm nghị. Ánh sáng
trong phòng hơi lạnh lẽo nên gương mặt anh tỏa ra vẻ uy nghiêm
đáng sợ. Diệp Tiếu liếc anh, trong lòng run rẩy, chị ta lập tức cúi
đầu.
Hứa Hủ tuy không có kinh nghiệm thẩm vấn nghi phạm nhưng cô
đại khái có thể đoán ra, tố chất tâm lý của Diệp Tiếu tương đối yếu,
hiện tại chị ta chỉ là cố sống cố chết chống đỡ. Quý Bạch muốn gia
tăng áp lực, để công phá phòng tuyến tâm lý của Diệp Tiếu.
Tiếp theo, thủ pháp thẩm vấn của Quý Bạch ác chiến ngoài sức
tưởng tượng của Hứa Hủ.
Quý Bạch ném túi vật chứng đựng điện thoại di động của Trương
Sĩ Ung lên bàn, cất giọng lạnh lùng: “Sim điện thoại liên lạc của