Diệp Tử Tịch và Trương Sĩ Ung có cài mật mã, chị biết mật mã
đó.”
Sắc mặt Diệp Tiếu vẫn vô cảm.
Quý Bạch không đợi chị ta nói, nói tiếp: “Tính cách của Trương
Sĩ Ung tương đối mạnh mẽ, tình nhân của anh ta sẽ cài đặt mật mã
như thế nào? Mấy chữ số cuối điện thoại di động của anh ta? Ngày
sinh của anh ta? Một nhóm chữ số mà anh ta ưa thích?” Diệp Tiếu
hơi biến sắc mặt, Quý Bạch gật đầu: “Xem ra là nhóm chữ số anh
ta ưa thích.”
Thần sắc Diệp Tiếu tái nhợt, nhưng Quý Bạch vẫn không tha:
“Chị nhắn tin dụ Trương Sĩ Ung đến hiện trường gây án nhằm mục
đích gì? Để anh ta nhìn thấy thi thể của tình nhân? Hay là khiến
anh ta cũng không tránh khỏi diện bị tình nghi?” Quan sát vẻ mặt
Diệp Tiếu, Quý Bạch đưa ra kết luận: “Có lẽ vì cả hai mục đích.”
Sắc mặt Diệp Tiếu càng khó coi, mười đầu ngón tay đan chặt vào
nhau. Quý Bạch nhìn chị ta chằm chằm: “Nhất thời kích động gửi
tin nhắn xong mới phát hiện máy di động là vấn đề nan giải. Phải
làm thế nào? Để ở đó? cảnh sát sẽ điều tra ra chị có mặt ở hiện
trường. Mang về nhà? Chị lại không dám. Cuối cùng với tâm lý ăn
may, chị ném nó đi. Núi Lâm An rộng lớn như vậy, ném nó vào
một góc nào đó, cảnh sát chưa chắc đã tìm ra.”
Viền mắt Diệp Tiếu đỏ hoe, chị ta ngẩng đầu nhìn Quý Bạch:
“Anh nói gì, tôi nghe không hiểu.”
Giọng nói Quý Bạch càng lạnh hơn: “Không hiểu? Tất nhiên, chị
cũng biết đường xóa sạch dấu vân tay trên điện thoại. Cho dù bị