ngực ấm áp của anh. Toàn thân cô có một cảm giác không thoải
mái khó diễn tả, tim cũng đập nhanh hơn.
Hai người đi đến chỗ đỗ ô tô, Quý Bạch mới buông tay: “Em mau
lên xe đi.”
3 giờ sáng, Quý Bạch đưa Hứa Hủ về nhà. Lúc rời đi, thần sắc của
anh vẫn hết sức bình thường.
Hứa Hủ lên giường, nghĩ đến “chứng cứ quan trọng” mà Quý
Bạch nhắc tới, cô mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay.
Ở một giây phút nào đó, cô bất chợt tỉnh giấc, hình ảnh hiện ra
trước mắt cô đầu tiên là gương mặt nghiêng anh tuấn cương nghị
của Quý Bạch và thân hình cao lớn của anh. Dường như hình bóng
của anh đã khắc sâu trong lòng cô, không thể xóa nhòa.
Hứa Hủ cho rằng Quý Bạch không có biểu hiện bất thường. Tuy
bề ngoài anh có vẻ nghiêm khắc nhưng trên thực tế, anh luôn quan
tâm đến cấp dưới. Lúc đó trời mưa to, chiếc ô lại nhỏ, nếu đổi lại là
Triệu Hàn hoặc Diêu Mông, có lẽ anh cũng chăm sóc như với cô.
Suy nghĩ này khiến Hứa Hủ cảm thấy, người không bình thường
chính là bản thân cô. Rõ ràng chỉ là cái ôm xuất phát từ tình hữu
nghị của anh, sao dư vị vẫn còn đọng mãi, cứ nghĩ đến là tâm trạng
cô lại xao động?
Cuối cùng, Hứa Hủ không ngủ được, cô chống cằm trùm chăn
ngồi trên giường ngẫm nghĩ, cô là người phụ nữ thể trạng khỏe
mạnh, gần đây thường xuyên chú ý đến thân thể nam tính của Quý
Bạch, có khả năng do hormone sinh lý gây ra.