Hứa Hủ nhướng mắt, gương mặt hơi ửng đỏ: “Em tin anh ta sẽ
nhanh chóng lấy lại tinh thần.”
Phản ứng này không lọt qua mắt Quý Bạch, khiến anh có linh cảm
không hay. Anh lập tức nói: “Quan tâm đến bạn bè là chuyện nên
làm. Tuy nhiên cậu ta có liên quan đến vụ án, em lại là cảnh sát
hình sự phụ trách vụ án, ở trong cục cảnh sát nên chú ý hình tượng,
không có lần sau đâu đấy.”
Hứa Hủ thật thà gật đầu: “Em xin lỗi, em hiểu rồi ạ. Đương nhiên
không có lần sau, vì từ nay về sau em và anh ta chắc không có dịp
tiếp xúc.”
Nụ cười trên khóe miệng Quý Bạch như cơn gió thoảng: “Ờ, tự
em có chừng mực là được.”
Đội hình sự cuối cùng cũng được nghỉ mấy ngày phép hiếm hoi.
Hứa Hủ về nhà, thu dọn ít quần áo, đến căn hộ của Hứa Tuyển.
“Em được nghỉ ba ngày, đến đây ở với anh.” Cô nói ngắn gọn.
Hứa Tuyển cười cười, xoa đầu Hứa Hủ: “Anh không sao đâu.”
Hứa Hủ không biết làm thế nào bày tỏ sự quan tâm đến anh trai
ngoài việc ở bên cạnh anh. Hứa Tuyển hiểu rõ tâm ý của cô.
Hứa Hủ gật đầu, ngồi ở ghế sofa mở máy vi tính lướt web một
lúc. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Hứa Tuyển cầm lon bia đứng
bên cửa sổ ngắm sao trời.
Hứa Hủ đứng dậy, đi về phía anh: “Anh, anh ôm em đi.”