Ngồi thêm một lúc, Hứa Hủ nói với Triệu Hàn: “Chúng ta đi tập
đi.”
Triệu Hàn gật đầu, quay sang nhìn Quý Bạch, thuận miệng lên
tiếng: “Hay là để sếp hướng dẫn em, cơ hội rất hiếm có.”
Quý Bạch và Hứa Hủ đưa mắt nhìn nhau.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Hứa Hủ rời ánh mắt sang chỗ
khác: “Tạm thời không cần làm phiền đến thầy, anh cứ dạy em kỹ
thuật cơ bản trước.”
Thật ra suy nghĩ của Hứa Hủ rất đơn giản, hôm nay ngoài việc
học bắn súng, mục đích quan trọng nhất là dò hỏi tin tức từ Triệu
Hàn. Cứ suốt ngày ở bên cạnh Quý Bạch, cô sẽ không có cơ hội
tìm hiểu anh.
Quý Bạch ngồi nguyên một chỗ, quan sát Hứa Hủ và Triệu Hàn
vai kề vai đứng trước bia tập bắn nói chuyện, anh nhếch miệng
cười bất lực. Ở cục cảnh sát có biết bao người mời anh đi hướng
dẫn kỹ thuật bắn súng, nhưng do công việc bận rộn nên anh đều từ
chối. Chỉ có cô gái nhỏ này nhất định làm theo tuần tự, gạt anh
sang một bên.
Lúc này, mọi người bắt đầu lục tục kéo đến phòng tập bắn, một
cảnh sát trẻ tuổi tiến lại gần, hy vọng Quý Bạch hướng dẫn cho anh
ta. Quý Bạch đứng dậy đi theo người đó, không để ý đến Triệu Hàn
và Hứa Hủ nữa.
Hướng dẫn một lúc, Quý Bạch quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái
trẻ đứng ngó nghiêng ở cửa phòng tập bắn. Anh dõi theo ánh mắt