mắt anh vừa chạm vào bờ vai Diêu Mông, lập tức rời đi chỗ khác,
đồng thời quay người nên gương mặt bị cửa xe che khuất.
“Em không sao.” Diêu Mông đáp khẽ.
“Diêu Mông rất kiên cường.” Bác sỹ khen ngợi.
“Thế thì tốt.” Quý Bạch cất giọng ôn hòa: “Hôm nay, biểu hiện
của em rất xuất sắc.”
Nghe tiếng bước chân của anh mỗi lúc một xa, Diêu Mông nghĩ,
anh đúng là hoàn toàn khác biệt.
Quý Bạch và các đồng nghiệp tiến hành tra hỏi hai tên tội phạm
thông đêm. Trần Dũng thừa nhận mọi tội lỗi của mình. Đồng thời,
hắn cũng cung cấp một thông tin có giá trị, người có vai vế cao
hơn hắn là “anh Lỗ” trong thời gian gần đây sẽ chuyển một lô
“hàng” tới tỉnh này.
Quý Bạch lập tức thông báo tình hình với công an tỉnh và cục
cảnh sát thành phố, đồng thời cùng các đồng nghiệp ở huyện vạch
ra kế hoạch hành động với quy mô lớn hơn.
Cảnh sát địa phương đưa Trần Dũng tới hiện trường gây án để xác
nhận. Dân làng hiếu kỳ vây quanh như mấy ngày trước.
Khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không hề tỏ ra hối hận của
Trần Dũng, chứng kiến bố mẹ nạn nhân Mã Dung Dung vừa phát
ra tiếng ú ớ mơ hồ của người câm điếc vừa đấm thùm thụp vào
người Trần Dũng, một thanh niên trẻ tuổi xông lên đạp Trần Dũng
một cái. Sau đó mấy người đàn ông lực lưỡng bao vây, đến Trương