Bữa cơm kết thúc trong không khí ngọt ngào, lúc Quý Bạch đưa
Hứa Hủ về đến nhà cô, đã hơn 9 giờ tối.
Gió đêm mát rượi, ánh đèn trong khu chúng cư mờ mờ, bóng cây
lay động. Hai người đứng đối diện nhau.
Tuy muốn ở bên cô lâu hơn, nhưng hai người vừa đi công tác mấy
ngày, gương mặt cô lộ vẻ mệt mỏi, Quý Bạch nói: “Em về nghỉ đi,
ngày mai gặp.”
Hứa Hủ gật đầu, nhưng cô không nhúc nhích.
Hôm nay, Quý Bạch mặc áo sơ mi trắng quần đen đơn giản. Dưới
ngọn đèn đường, thân hình anh càng cao lớn, dung mạo càng
cương nghị tuấn tú.
Hứa Hủ để mặc nhịp tim tăng tốc trong lồng ngực, cô nhìn chăm
chú vào mắt anh: “Hôm qua ở huyện Hưởng Xuyên, lúc trời mưa,
có phải anh...”
Hứa Hủ chưa kịp nói hết câu, eo đã bị siết chặt trong giây lát, Quý
Bạch giơ tay kéo cô vào lòng. Hứa Hủ liếc thấy khóe miệng anh
cong lên, anh cúi thấp đầu, bờ môi mềm mại một lần nữa chạm nhẹ
lên đỉnh đầu cô.
Giọng nói anh đặc biệt trầm ấm dịu dàng: “Em muốn nhắc tới...
chuyện này?”
Hứa Hủ gật đầu, đúng là cảm giác này.
“Cảm ơn anh... em lên nhà đây.” Mục đích đã đạt được, Hứa Hủ
vô cùng thỏa mãn. Ai ngờ khi cô đẩy người Quý Bạch, anh không
những không buông tay, ngược lại còn khóa chặt cô trong lòng.