[6] Tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục.
Đều không phải.
Hứa Hủ dẫn anh đến Nam Phối Điện thuộc thư viện của trường
cảnh sát.
Đây là nơi chuyên chiếu phim tư liệu của trường cảnh sát, bên
trong có bảy, tám hàng ghế, nhiều nhất chứa bốn, năm mươi người.
Hứa Hủ dẫn Quý Bạch đến hàng ghế chính giữa ngồi xuống, lấy
bỏng ngô và nước Coca từ chỗ ngồi đưa cho anh. Sau đó, ánh đèn
tối đi, màn hình ở phía trước nhấp nháy, Quý Bạch đến lúc này mới
xác định, Hứa Hủ hôm nay đưa anh đến đây để xem phim.
Trên màn hình phát bộ phim điện ảnh tội phạm IQ cao của Mỹ,
nội dung vừa u ám vừa máu me, trong nước vẫn chưa công chiếu.
Tuy nhiên, bộ phim rất hợp với khẩu vị của Quý Bạch, Hứa Hủ
cũng hết sức tập trung.
Một lúc sau, Quý Bạch đảo mắt qua hàng ghế trống. Tuy hôm nay
là ngày cuối tuần, nhưng cũng chẳng đến mức không một bóng
người.
“Sao phòng chiếu không có ai?” Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, hỏi nhỏ.
Câu trả lời của Hứa Hủ quả nhiên nằm trong định liệu của anh:
“Hôm qua em nhờ thầy giáo, giữ nguyên cả phòng chiếu cho em,
làm nơi chúng ta hẹn hò.” Nói xong, cô tiếp tục xem phim chăm
chú.
Quý Bạch ngắm gương mặt nghiêng bình thản của cô trong ánh
sáng tối mờ mờ, anh không nhịn được bật cười. Vài giây sau, anh