Quý Bạch phì cười, một tay đặt lên thành ghế sau lưng Hứa Hủ,
một tay nâng cằm cô, phủ môi xuống.
Đây là nụ hôn ngọt ngào như thường lệ. Tuy nhiên, khi khóe mắt
Quý Bạch vô tình chạm phải bờ vai trần mảnh mai trắng nõn của
Hứa Hủ và đường nét đẹp đẽ ẩn hiện ở sau lưng, dục vọng bị cảnh
xuân sắc này khiêu khích suốt buổi tối lại cuộn trào khó có thể chịu
đựng.
Nụ hôn của Quý Bạch từ từ di chuyển dọc theo gương mặt Hứa
Hủ, trượt xuống cổ cô, anh nói khẽ: “Hứa Hủ, ngồi lên người anh.”
Hứa Hủ rụt cổ về phía sau, né tránh môi lưỡi nóng bỏng của Quý
Bạch.
Nếu ở phương diện khác, Hứa Hủ có thể coi là thông minh, nhưng
trong lĩnh vực quan hệ nam nữ, cô thật sự đơn thuần như không thể
đơn thuần hơn.
Mỗi lần cùng Quý Bạch ôm hôn, tim cô luôn đập thình thịch, mặt
cũng nóng ran, mặc dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra thản nhiên và bình
tĩnh. Có lẽ Quý Bạch không hoàn toàn thỏa mãn về mức độ thân
mật của hai người trong thời gian này, nhưng đối với Hứa Hủ, cô
đã rất mãn nguyện và vui vẻ.
Yêu cầu vừa rồi của Quý Bạch, rõ ràng mang màu sắc tình dục, có
nghĩa hai người sẽ xảy ra sự đụng chạm thân thể càng thân mật
hơn, không còn ở mức độ hôn nhau. Điều này đương nhiên khiến
Hứa Hủ cảm thấy căng thẳng và do dự.
Vẻ ngượng ngùng và quẫn bách của Hứa Hủ không lọt qua mắt
Quý Bạch. Anh vẫn ôm người cô kéo về vị trí giữa hai ghế ngồi.