Ánh sáng trong phòng ngủ mờ mờ. Quý Bạch đứng ở đó, phảng
phất che mất một nửa luồng sáng. Anh mặc áo phông màu xám
trắng, quần đùi ở nhà màu đen. Cơ bắp ở vai và lưng ẩn hiện, khiến
thân hình anh càng cao lớn, chắc nịch. Quần đùi ngắn trên đầu gối,
để lộ đôi chân dài săn chắc. Tóc anh còn chưa khô hẳn, bết vào
trán. Trên khuôn mặt cương nghị, đôi mắt đen như bị lớp sương
mù che phủ, lặng lẽ hướng về Hứa Hủ.
Mặt Hứa Hủ đột nhiên nóng ran, cô cũng nhìn anh chăm chú.
Sau đó, Quý Bạch thản nhiên đi ra phòng khách, cầm gối của anh
ném lên giường, đồng thời nhướng mắt nhìn cô: “Ngủ đi.”
Hứa Hủ: “Anh... anh không ngủ ở ghế sofa sao?”
Quý Bạch ngồi xuống giường, mỉm cười: “Anh sẽ không làm gì
cả. Lại đây, đi ngủ thôi.”
Hứa Hủ tin tưởng lời bảo đảm của Quý Bạch. Cô rón rén lên
giường, nằm xuống cạnh anh. Quý Bạch liền giơ tay, kéo cả người
cô vào lòng rồi bắt đầu hôn hít.
Toàn thân Hứa Hủ căng cứng. Một lúc sau, bờ môi Quý Bạch rời
khỏi gương mặt cô, nhưng anh vẫn ôm chặt cô, gương mặt tuấn tú
kề sát, đôi mắt anh sáng như tinh tú trên trời: “Ngủ ngon.”
Hứa Hủ mặc bộ đồ áo phông quần dài ở nhà rộng rãi. Quý Bạch
lại chỉ mặc quần ngắn áo ngắn, làn da nóng bỏng của anh dính vào
người cô, khiến cô không thoải mái. Thế là cô nói: “Ngủ kiểu này
không dễ chịu, anh bỏ tay ra đi.”