tay thô ráp của anh, càng trở nên yếu ớt. Quý Bạch cúi đầu hôn nhẹ
lên mu bàn tay Hứa Hủ, anh nhướng đôi mắt đen nhìn cô: “Hay là
đến nhà anh ngủ đi!”
Hứa Hủ phảng phất hóa đá, cô từ từ quay đầu về phía Quý Bạch:
“Anh cảm thấy có khả năng không?” Nói xong, cô từ người anh
nhảy xuống, thần sắc có vẻ không vui, nhưng gương mặt lại đỏ
ửng.
Quý Bạch giơ tay, lại kéo Hứa Hủ ngồi xuống đùi anh. Anh cúi
đầu nhìn vào mắt cô: “Em nghĩ đi đâu thế? Khả năng kiềm chế của
anh không tệ như vậy. Ngày mai em đi rồi, ngủ cùng anh ba một
tối, được không em?”
Nhà Quý Bạch cách cục cảnh sát không xa, nằm trong khu chung
cư vừa rộng vừa yên tĩnh. Cả khu vực toàn là cây xanh, chỉ thấp
thoáng vài tòa nhà. Căn hộ của Quý Bạch gồm hai phòng ngủ một
phòng khách rộng rãi, trang trí nội thất theo đúng phong cách của
người đàn ông độc thân: ba màu đen trắng xám kết hợp, đơn giản,
gọn gàng, lạnh lẽo. Bàn bếp sạch sẽ như đồ mới, không hề có mùi
thức ăn.
Hứa Hủ xách cả hành lý qua bên này, sáng sớm ngày mai trực tiếp
tới tổ chuyên án ở công an tỉnh nhận nhiệm vụ.
Đến nhà Quý Bạch là quyết định chính xác. Ngắm đống súng ống
mô hình vừa tinh xảo vừa có cảm giác thật tay mà anh sưu tầm,
trong lòng Hứa Hủ rất vui vẻ. Ngoài ra, còn có những tấm ảnh lúc
anh mới gia nhập ngành cảnh sát. Đa phần là ảnh biểu dương và
ảnh hội nghị. Quý Bạch lúc đó mới ngoài 20 tuổi, để kiểu đầu đinh,
gương mặt trắng trẻo sáng sủa, đôi mắt không che giấu sự kiêu