Hứa Hủ ngày mai mới lên đường, hôm nay không cần tới cục
cảnh sát. Buổi sáng, cô đến công an tỉnh tham gia cuộc họp, buổi
chiều ở nhà chuẩn bị hành lý. Tầm chạng vạng tối, Quý Bạch đến
nhà cô. Hứa Hủ bận thu dọn đồ, để anh ngồi ở phòng khách xem
tivi.
Sắc trời nhuộm tối, giọng nói MC của chương trình thời sự vang
vang. Bên ngoài cửa sổ, các căn hộ đã bắt đầu bật đèn sáng trưng.
Quý Bạch ngồi một lúc, đưa mắt vào trong phòng. Hứa Hủ đang
ngồi trên giường gấp quần áo bỏ vào va li. Trên cổ cô đeo tai nghe
màu trắng, thần sắc vô cùng bình thản, miệng còn ngân nga câu hát
không thành giai điệu.
Trưa mai xuất phát, vậy mà cô gái nhỏ vẫn không một chút lưu
luyến.
Tựa hồ phát giác ra ánh mắt của Quý Bạch, Hứa Hủ đột nhiên
quay đầu, cô nhìn anh vài giây rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Quý Bạch thoải mái tựa vào thành ghế. Anh kéo tay cô, nhưng
Hứa Hủ đứng giữa hai chân anh không chịu ngồi xuống. Sau đó, cô
rút điện thoại di động từ túi áo, giơ lên trước mặt anh. Đầu camera
liên tục nháy đèn, Hứa Hủ cất giọng từ tốn: “Để em chụp vài tấm,
qua bên đó sẽ bỏ ra ngắm.”
Nghe câu nói của cô, chút ấm ức và bất lực trong lòng Quý Bạch
lập tức tan biến. Hứa Hủ chụp ảnh xong, ngoan ngoãn ngồi lên đùi
anh, cúi đầu xem ảnh.
Ở nhà nên cô mặc áo phông rộng rãi đơn giản, dáng vẻ vô cùng
mỏng manh. Bàn tay cô vừa nhỏ bé vừa mềm mại, nằm trong bàn