Điện nào động đến nhân viên công vụ Trung Quốc. Ai dám chọc
giận anh bạn láng giềng lớn mạnh? Hơn nữa khẩn trương cũng vô
dụng, chỉ tổ lãng phí tinh lực.
Hứa Hủ quay người đi vào cabin, khóa trái cửa, nằm lên giường.
Cô để cây gậy cảnh sát tùy thân ở bên tay, đề phòng bất trắc.
Quý Bạch dõi theo Hứa Hủ cho đến khi cô đi vào cabin, sau đó
anh cùng những người khác trở về cabin của mình.
Đoàn tàu vẫn lặng lẽ dừng ở sân ga, ánh đèn ở bên ngoài vẫn sáng
chói. Đám đàn ông ngay từ đầu đã quan sát động tĩnh ở ngoài cửa
sổ, nhưng không phát hiện ra điều gì. Một lúc sau, có người đề
nghị, mỗi cabin cử một người canh gác, thay phiên nhau đi ngủ.
Mọi người đều tán thành, ở tình thế hiện tại, giữ thể lực mới là điều
quan trọng nhất.
Có người chợt lên tiếng: “Cabin bên cạnh chỉ có một mình Hứa
Hủ.”
Quý Bạch đứng dậy: “Để tôi đi.”
Quý Bạch đi đến trước cửa cabin của Hứa Hủ, vểnh tai lắng nghe,
bên trong im lặng như tờ. Anh mỉm cười, cô đã ngủ rồi? Cô gái
nhỏ luôn luôn bình tĩnh như vậy, khiến bạn trai như anh chẳng có
đất dụng võ.
Thật ra Hứa Hủ vẫn chưa ngủ say, cô chỉ ngủ lơ mơ, một lúc sau
lại mở mắt quan sát tình hình bên ngoài.
Quý Bạch không muốn quấy rầy cô. Anh châm một điếu thuốc,
tựa người vào cửa cabin của cô, ngắm nhìn bầu trời tối đen bên