“Tại sao anh lại quyết định đi Miến Điện?” Hứa Hủ chuyển đề tài.
Hôm cục trưởng tuyên bố, anh đâu có ý tham gia hành động lần
này.
Quý Bạch không trả lời, giơ tay đóng cửa phòng rửa mặt. Anh bỏ
đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi kéo cô vào lòng, cúi xuống đặt lên môi
cô nụ hôn nồng cháy.
Còn phải hỏi sao? Chuyến công tác này, anh có đi hay không cũng
chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Anh chỉ vì muốn ở bên cô mà thôi.
Quý Bạch cũng chỉ thân mật một lúc cho đỡ nhớ, không bao lâu
sau, anh thả Hứa Hủ về cabin của cô.
Tàu hỏa lắc lư, Hứa Hủ ngủ không yên giấc. Trong lúc mơ mơ
màng màng, cô đột nhiên cảm thấy đoàn tàu dừng lại, bên ngoài
cửa sổ vang lên tiếng bước chân rầm rập. Thỉnh thoảng có người
dùng tiếng Miến Điện hét câu gì đó.
Hứa Hủ và Trần Nhã Lâm lập tức cảnh giác ngồi dậy, kéo rèm cửa
sổ quan sát. Tàu hỏa dừng lại ở một nhà ga nhỏ. Bên ngoài, ánh
đèn quân dụng chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều binh lính tay
cầm súng đi lại ở xung quanh sân ga, ít nhất cũng tới vài chục
người.
Tất cả người của tổ trọng án đều đi ra ngoài cabin, đứng ở hành
lang tối om, cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài đoàn tàu. Hứa
Hủ và Quý Bạch nhìn nhau qua đám đông.
Trên sân ga, binh lính tụ tập ngày càng nhiều, tựa hồ cứ ba bước
chân lại có người đứng gác, bao vây cả đoàn tàu.