đó cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng rời khỏi cabin, đi về phía
phòng rửa mặt.
Cabin bên cạnh không đóng cửa, bên trong đèn đóm sáng rực.
Đám đàn ông trò chuyện rôm rả. Hứa Hủ quay đầu, vừa vặn nhìn
thấy Quý Bạch ngồi ở giường dưới, đối diện cửa ra vào. Nghe thấy
tiếng động, anh nhướng mắt nhìn cô, rồi tiếp tục nói chuyện với
mọi người.
Phòng rửa mặt không có ai. Hứa Hủ vừa đánh răng xong liền nghe
thấy tiếng bước chân lại gần. Cô ngẩng đầu, bóng dáng Quý Bạch
xuất hiện trong chiếc gương trước mặt. Tay anh cũng cầm đồ dùng
vệ sinh, gương mặt tuấn tú ẩn hiện ý cười.
Từ lúc lên máy bay, hai người không có cơ hội ở bên nhau, cũng
chẳng nói với nhau một câu. Sau giây phút mắt đối mắt ngắn ngủi,
Hứa Hủ tiếp tục rửa mặt, cô vừa lau mặt vừa nói: “Anh ba tối nay
không cần người ngủ cùng nữa à?”
Ngữ khí của cô đặc biệt thờ ơ bình thường, nhưng cũng khiến
khóe miệng Quý Bạch cong lên. Anh cất giọng trầm thấp, ngữ điệu
rất vui vẻ: “Tối qua anh đâu có làm gì.”
Hứa Hủ hơi bối rối.
Cô có thể mạnh mồm nhắc đến từ “làm tình” với Hứa Tuyển,
khiến anh trai nghẹn giọng, nhưng mỗi câu nói ý tứ của Quý Bạch,
đều khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Anh trai nói chí phải, cô đúng là “con gái là người ngoài họ”.