Vài phút sau, viên sĩ quan cảnh sát người Miến Điện đi tới.
Tình hình nhanh chóng được làm rõ. Hóa ra bang Kachin tuy do
tư lệnh quân độc lập thống nhất cai quản, nhưng các đội quân bên
dưới vàng thau lẫn lộn, thường dùng vũ lực chọi nhau. Trong thị
trấn nhỏ ở phía trước có hai phe phái xảy ra xung đột, có nhiều khả
năng xảy ra đọ súng.
Sĩ quan thuộc quân Kachin đi cùng tổ chuyên án tên là Tisza, là
người đàn ông tầm 27, 28 tuổi có nước da đen thui, mặt mũi sáng
sủa. Anh ta thông qua phiên dịch, vỗ về mọi người: “Xin các vị cứ
yên tâm, trên tàu của chúng ta có lá cờ đại diện tổng tư lệnh, bọn
họ không dám mạo phạm. Bây giờ bọn họ bao vây đoàn tàu, chỉ là
hy vọng chúng ta không nhúng tay vào chuyện xảy ra ở phía trước.
Xin các vị hãy quay về phòng nghỉ ngơi.” Nói xong, anh ta còn
dùng tiếng Trung ngọng nghịu bổ sung một câu: “Tốt.” Có nghĩa là
tình hình vẫn ổn.
Mặc dù Tisza nói vậy, hai sĩ quan Miến Điện còn lại vẫn hết sức
căng thẳng, khiến người của tổ chuyên án không thể yên tâm. Trần
Nhã Lâm chau mày nói bằng tiếng Miến Điện: “Tôi và các anh đi
ra ngoài xem thế nào.” Một cảnh sát lớn tuổi trong tổ nói: “Tôi đi
cùng cô.”
Trần Nhã Lâm gật đầu, quay lại nói với Hứa Hủ: “Cô hãy ở lại nơi
này, nhớ khóa trái cửa cabin.” Nói xong, hai người cùng viên sĩ
quan Miến Điện và Tisza đi về toa xe phía trước.
Hứa Hủ không hề cảm thấy căng thẳng. Trước đó, cô đã xem qua
tài liệu liên quan đến Miến Điện, tổng tư lệnh Kachin là người có
rất uy tín. Hơn nữa từ trước đến nay, chưa có một người lính Miến