Văn phòng làm việc của cục cảnh sát bật điều hòa hết công suất,
chỗ nào cũng mát lạnh. Gần đây không có vụ án lớn, cả văn phòng
yên tĩnh và có trật tự, mọi người đều nhàn rỗi.
Triệu Hàn nhận một tài liệu từ máy fax, sắc mặt anh lộ vẻ vui
mừng: “Tốt quá! Có tin từ Miến Điện, mấy ngày này tổ chuyên án
của sếp đã phá được mười mấy cứ điểm của băng nhóm “anh Lỗ”,
bắt giữ hơn 40 người. Bây giờ chỉ còn lại “anh Lỗ”, cô ta đã bị
phát lệnh truy nã toàn Miến Điện.”
Lão Ngô mỉm cười: “Có thể chuẩn bị tiệc mừng công rồi.” Đám
cảnh sát hình sự đều cười vui vẻ. Trong tiếng trò chuyện sôi nổi,
ánh mắt Lão Ngô dừng lại ở Diêu Mông ngồi chếch phía đối diện.
Cô không tham gia thảo luận cùng mọi người, cũng không ngẩng
đầu. Trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của cô xuất hiện ý cười
nhàn nhạt.
Hết giờ làm, Đại Hồ nói với Diêu Mông: “Tiểu Diêu, ngày mai có
thể giao cho tôi bản báo cáo do cô phụ trách không?”
Diêu Mông đã tắt máy vi tính, cầm túi xách, cô mỉm cười với Đại
Hồ: “Tôi sẽ cố gắng.” Nói xong, cô lập tức rời khỏi văn phòng.
Mọi người trong văn phòng nhanh chóng ra về gần hết, Triệu Hàn
thẳng tính, nhận xét ngay: “Sao tôi cảm thấy gần đây Diêu Mông
làm việc đặc biệt không tập trung tinh thần.”
Đại Hồ đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Trên đường phố bên
ngoài cục cảnh sát, Diêu Mông đang đi đến bên một chiếc xe
Rolls-Royce. Người tài xế xuống xe mở cửa sau cho cô. Cô nở nụ