Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh, nói khẽ: “Anh ba, trong lòng em
rất khó chịu.”
Quý Bạch chợt hiểu ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt
chứng kiến cảnh giết người. Tuy cô có tính cách bình tĩnh lạnh
nhạt, nhưng bản chất của cô là lương thiện, vì vậy tinh thần của cô
mới chấn động.
Thật ra so với người bình thường, phản ứng của Hứa Hủ không có
gì đáng phàn nàn.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh,
ngữ khí của cô khi gọi anh một tiếng “anh ba” còn hơi tủi thân.
Ngôn ngữ và biểu cảm của Hứa Hủ luôn thẳng thắn trực tiếp,
không bao giờ che giấu bản thân. Vì vậy, việc cô thản nhiên biểu lộ
sự tin tưởng và ỷ lại vào thời khắc này khiến Quý Bạch càng xót
xa. Ngoài thương xót, trong lòng anh còn có một chút vui mừng.
Anh kéo cô vào sát người, cúi đầu nhìn cô ở cự ly gần: “Ở Miến
Điện thường xảy ra chiến loạn nên hành vi cử chỉ của người lính
tàn khốc hơn nơi khác, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Em hiểu, bọn họ không
có khái niệm chấp hành pháp luật. Hơn nữa, có lẽ tướng quân Po
cho rằng, làm như vậy mới có thể tạo uy tín với quân lính.”
Quý Bạch không an ủi nữa, mà cúi đầu hôn cô.
Đêm đã về khuya. Hứa Hủ khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng
trong lòng cô vẫn tắc nghẽn. Cô vô thức muốn ở cùng anh lâu hơn.
Cô không nhắc đến chuyện về phòng, Quý Bạch tất nhiên cũng
không đề cập.