nhướng mắt nhìn anh. Bên tai cô là tiếng tim đập gấp gáp mà trầm
ổn của anh. Dưới ánh mặt trời, gương mặt anh càng trở nên trầm
lặng và tuấn tú.
“Anh ba!” Hứa Hủ vô thức lẩm bẩm, tựa hồ trái tim cô được vỗ về
trong lúc gọi anh.
Khóe mắt Quý Bạch từ từ xuất hiện ý cười.
Hứa Hủ cũng mỉm cười, vùi đầu vào ngực anh. Quý Bạch siết
chặt vòng tay, để cả người cô dính sát vào lồng ngực rắn chắc của
anh.
Trên chuyến bay về thành phố Lâm.
“Anh Lỗ” và Po lần lượt bị giải về nhà tù Trung Miến. Chờ đợi
bọn chúng là hình phạt nghiêm khắc của hai nước.
Sau nhiều ngày vất vả mệt nhọc, trải qua không ít nguy hiểm, cuối
cùng cũng thu được kết quả mỹ mãn, người của tổ chuyên án vừa
mệt mỏi vừa phấn khởi. Ai nấy đều thư thái tựa vào thành ghế,
thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, ngữ khí hết sức vui vẻ.
Hứa Hủ và Quý Bạch ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Quý Bạch
ngoảnh đầu ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần của cô.
Cô là báu vật của lòng anh, báu vật mà anh suýt mất.
Mặc dù lúc Hứa Hủ trở về vòng tay của Quý Bạch, trong lòng hai
người tràn ngập cảm xúc, nhưng sau khi “anh Lỗ” và Po bị bắt,
bọn họ đều bận rộn công việc, chẳng có dịp nói với nhau một câu
tử tế. Bây giờ xung quanh đều là cảnh sát hai nước, hoàn cảnh