tôi!”
Lưu Dĩnh khóc cười không xong: “Được rồi! Người cậu nhìn
trúng, không ai có thể cướp đi. Hứa Hủ là cô gái tốt, cậu sướng quá
còn gì?”
Vẻ mặt Quý Bạch rất thản nhiên. Hứa Hủ bị các lãnh đạo, những
người bình thường luôn nghiêm túc trêu chọc, cô hơi bối rối, chỉ có
thể lặng lẽ ăn. Một lúc sau, cô đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Vừa đến ngã rẽ ở đầu hành lang, Hứa Hủ nhìn thấy một hình bóng
uyển chuyển quen thuộc đứng bên cửa sổ, chính là Diêu Mông. Cô
trầm mặc trong giây lát rồi đi về bên đó. Cách Diêu Mông vài
bước, cô dừng lại.
Diêu Mông ngoảnh đầu nhìn cô, mỉm cười không lên tiếng. Đằng
sau thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, phần lớn là đồng nghiệp ở
các phòng ban khác. Nhìn thấy Hứa Hủ, bọn họ đều chào hỏi nhiệt
tình. Nhưng đối với Diêu Mông, mọi người chỉ gật đầu lấy lệ, thậm
chí có người bỏ qua.
Một lúc sau, Hứa Hủ hỏi: “Nghe nói ngày mai bạn rời khỏi cục,
công việc mới thế nào?”
Diêu Mông ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng ẩn hiện
ý cười, cô không trả lời mà hỏi lại: “Hứa Hủ, rất nhiều người nói
mình câu được con rùa vàng ở sau lưng, tại sao bạn còn hỏi chuyện
mình?”
Hứa Hủ im lặng vài giây, trả lời: “Dựa vào tính cách của bạn, bạn
sẽ không câu rùa vàng. Bọn họ đã hiểu nhầm bạn.”