ý nguyện, anh muốn cái vòng ngọc cùng anh chờ đợi gần ba mươi
năm, thuộc về người con gái này.
Hơn nữa, khả năng anh và cô cùng nắm tay đi hết cuộc đời là rất
lớn. Nói một cách khác, anh không nghĩ ra bất cứ nhân tố nào ngăn
cản hai người. Thế là anh mỉm cười trả lời: “Bây giờ là thời đại
nào rồi, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Em cũng nói chỉ là vật đính ước
mà thôi, em cứ nhận đi.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Hủ cũng không từ chối. Ngắm chiếc vòng
ngọc bóng loáng, cô thầm nghĩ, cô nên tặng anh quà gì làm vật
đính ước? Quà gì mới có thể biểu đạt thích đáng tình cảm của cô
dành cho anh? Đúng là hao tâm tổn trí.
Tối thứ Hai, cục cảnh sát tổ chức tiệc mừng công, biểu dương
khen ngợi đóng góp của Quý Bạch và Hứa Hủ trong hành động ở
Miến Điện. Dưới ánh đèn sáng choang, phòng tiệc rộng lớn vô
cùng náo nhiệt. Mấy trăm người ngồi quanh mấy chục bàn tiệc,
cười nói vui vẻ.
Hứa Hủ và Quý Bạch cùng lãnh đạo công an tỉnh và thành phố
ngồi ở bàn đầu tiên. Phần lớn thời gian, Quý Bạch thay mặt hai
người trả lời câu hỏi của lãnh đạo, uống rượu do các đồng nghiệp
mời. Phó giám đốc Lưu Dĩnh hôm nay cũng có mặt. Bắt gặp bộ
dạng đắc ý như gió xuân của Quý Bạch, chị cố ý trêu đùa: “Quý
Bạch, cậu nên tự phạt ba ly rượu. Lúc tôi định điều Hứa Hủ đi, ai
lo lắng không yên chạy về ngăn cản? Hóa ra cậu đã nhìn trúng cô
gái nhỏ từ lâu.”
Các lãnh đạo đều cười. Quý Bạch tự nguyện uống ba ly rượu phạt,
anh đáp: “Phải cảm ơn phó giám đốc Lưu làm cầu nối cho chúng