Đêm mỗi lúc một khuya, cả căn phòng chìm trong ánh đèn ấm áp.
Quý Bạch đi tắm, Hứa Hủ nằm sấp trên giường, chống tay lên cằm,
ngắm tinh tú bên ngoài cửa sổ.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc, giường hơi lún
xuống, một luồng khí nóng hổi bao trùm người Hứa Hủ.
“Em xem có thích không?” Giọng nói trầm thấp của Quý Bạch
vang lên bên tai cô.
Hứa Hủ ngoảnh đầu, trong tay anh xuất hiện một cái vòng xanh
lục trong suốt.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vật đính ước?”
Quý Bạch mỉm cười: “Ừ.” Anh đeo chiếc vòng tay vào cổ tay cô.
May mà chiếc vòng khá vừa vặn, không bị rơi ra ngoài. Cánh tay
trắng nõn và màu xanh ngọc rất tương xứng.
“Của ông nội anh cho. Lần sau em đeo cái vòng này đi gặp ông.”
Hứa Hủ ngẩn người. Nói như vậy, cái vòng này được chuẩn bị cho
người vợ tương lai của anh.
“Món quà quý giá như vậy, bây giờ em nhận liệu có thích hợp
không?”
Quý Bạch hiểu ý Hứa Hủ. Anh và cô mới bắt đầu yêu nhau chưa
đến mấy tháng, nếu coi đây là món quà gặp mặt dành cho con dâu
của Quý gia, quả thực còn quá sớm. Nhưng hôm nay đã gặp bố cô,
anh cảm thấy cần phải bày tỏ tâm ý của mình. Mặt khác, bất kể
tương lai ra sao, bất kể tương lai có thể sống bên nhau trọn đời như