Cô còn chưa lên tiếng, Quý Bạch đã giơ tay bế cô lên giường, ôm
chặt cô vào lòng, toàn thân vô cùng dễ chịu: “Anh ba chấp nhận lời
xin lỗi của em. Ngoan nào, chúng ta ngủ thôi.”
Thật ra ngay từ đầu, Hứa Hủ không muốn sống chung. Thứ nhất,
bản thân cô thích làm theo ý mình, cô không quen với việc cuộc
sống đột nhiên có thêm một người. Nguyên nhân thứ hai, cô và
Quý Bạch là đồng nghiệp, nếu hai người sống chung, sẽ gần như
24 tiếng đồng hồ ở bên nhau.
Hứa Hủ cho rằng, việc giữ khoảng cách thích đáng khiến tình yêu
càng tốt đẹp hơn. Ở bên nhau thường xuyên, có lẽ sẽ gây sự nhàm
chán.
Nhưng trong con mắt Quý Bạch, suy nghĩ của cô không phải là
vấn đề lớn. Làm gì có chuyện nhàm chán? Hai người thường
xuyên bận rộn công việc, có rất ít thời gian ở bên nhau.
Mục đích của Quý Bạch là nhanh chóng sống chung một mái nhà,
để cô gái nhỏ hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của anh, bồi đắp
tình cảm vững chắc. Tính cách Hứa Hủ vốn đơn giản, Quý Bạch lại
kiên định một mục tiêu, âm thầm tiến từng bước một. Kết quả thế
nào, không cần nghĩ cũng biết.
Quý Bạch có vô số lý do đột nhiên lái xe đến nhà Hứa Hủ đón cô
về nhà anh, ví dụ như buổi tối đói bụng không ai nấu đồ ăn đêm,
công việc bận rộn mệt mỏi muốn cô chăm sóc anh vào ngày cuối
tuần, lên cơn thèm thuốc lá cần cô giám sát. Quần áo của Hứa Hủ
dần dần bị Quý Bạch dọn sang nhà mình. Có lúc một tuần Hứa Hủ
liên tục ở nhà anh mấy ngày liền. Cuối cùng, nhà cô thành ra