Ông lão ôn hòa gật đầu, hỏi thăm tuổi tác, công việc và gia đình
của Hứa Hủ. Nghe nói bố cô là giáo sư đại học, ông quay sang Quý
Bạch: “Dòng dõi nho học, khi nào bảo anh cả cháu đi thành phố
Lâm một chuyến, thay ông đến thăm gia đình, chúng ta không thể
bỏ qua lễ nghĩa này.” Chứng kiến thái độ của ông nội, Quý Bạch
hết sức yên tâm, anh gật đầu lia lịa. Tâm trạng Hứa Hủ cũng trở
nên thoải mái.
Một lúc sau, ông lão mỉm cười hỏi: “Cô bé, cháu nhìn trúng thằng
ba ở điểm gì?”
Hứa Hủ ngẫm nghĩ vài giây, trả lời: “Tất cả ạ.”
Quý Bạch ở bên cạnh cười cười. Ông lão ngẩn ra, cũng mỉm cười.
Hứa Hủ vốn nói câu thật lòng, thấy bọn họ đều cười, cô lên tiếng
giải thích: “Cháu thích nhất ý chí kiên định, tính cách độ lượng
trầm tĩnh của anh ấy. Anh ấy không vì con mắt người đời mà thay
đổi lý tưởng, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể giữ trái tim
bình lặng. Quân tử thẳng thắn ung dung, phẩm chất tốt đẹp. Trong
lòng cháu, anh ấy rất thích hợp làm người bạn đời.”
Lúc rời khỏi nhà ông nội, tâm trạng Quý Bạch phơi phới vô cùng.
Anh ôm vai Hứa Hủ, ngước nhìn thành phố Bắc Kinh chìm trong
ánh chiều tà, trong lòng rất thư thái dễ chịu.
Hứa Hủ lần đầu tiên gặp phụ huynh, tuy đã đoán biết thái độ của
ông nội Quý Bạch nhưng cô vẫn không nhịn được, hỏi: “Ông nội
anh có ấn tượng tốt về em?”
Quý Bạch nhìn cô, trong đầu hiện lên cảnh nói chuyện riêng với
ông nội ban nãy.