giác vượt trội trời sinh đó đã ăn nhập vào cốt tủy của bà ngay từ
khi còn nhỏ. Bà không yêu cầu đối tượng của Quý Bạch nhất định
phải môn đăng hộ đối, nhưng phải là cô gái xuất chúng mới có tư
cách đứng bên cạnh Quý Bạch.
[6] Doanh nghiệp tư nhân có dính dáng đến giới chính trị. Doanh
nghiệp đỏ là lực lượng quan trọng, có ảnh hưởng đến quyết sách
kinh tế của Trung Quốc.
Trong khi đó, Hứa Hủ có dáng vẻ non nớt và tính cách đơn thuần,
chỉ tính riêng điều kiện bề ngoài đã có cách biệt lớn so với hình
mẫu con dâu lý tưởng của bà.
Một nguyên nhân quan trọng hơn, năm đó Quý Bạch làm trái ý bà,
khăng khăng theo nghề cảnh sát, đã tạo thành một hố sâu khó lấp
đầy trong lòng bà. Bây giờ Hứa Hủ cũng là cảnh sát hình sự, bà
thật sự không thể chấp nhận.
Bà Quý nhìn Hứa Hủ, khóe mắt ẩn hiện ý cười xa cách: “Cô nói
nhiều như vậy, chỉ với mục đích muốn tôi chấp nhận cô?”
Hứa Hủ ngẩn người, bà Quý cất giọng lạnh nhạt: “Hứa Hủ, tôi
vốn không muốn nói chuyện với cô, cô cũng hơi tự cho mình là
đúng quá đấy. Đã như vậy rồi, chúng ta lật bài ngửa. Có lẽ cô cũng
được coi là cô gái xuất sắc. Nhưng theo tiêu chuẩn của tôi, cô
không xinh đẹp, học lực bình thường, gia cảnh cũng bình thường,
không thể giúp đỡ Quý Bạch trong sự nghiệp. Hơn nữa, cô còn là
cảnh sát, công việc vừa nguy hiểm vừa bận rộn, trong tương lai cô
sẽ chăm sóc gia đình kiểu gì? Với tư cách một người mẹ, tôi cảm
thấy cô chẳng có điểm nào xứng với con trai tôi. Ngoài ra, tôi cũng
không thích nổi con người cô. Quý Bạch muốn ở cùng cô, tôi