cứu. Bây giờ em đã có chân dung sơ bộ về tội phạm. Em nghĩ, có
thể điều tra ra hắn trong cả thành phố Lâm.”
Lúc gọi điện thoại cho Quý Bạch, Hứa Hủ đã bắt xe đến cục cảnh
sát. Bây giờ, trời đã tờ mờ sáng, không khí giá lạnh, xung quanh
phảng phất được bao trùm một lớp sương mù dày đặc. Hứa Hủ
chậm rãi đi từng bước lên tầng trên, từ xa đã nhìn thấy Quý Bạch
cầm điện thoại, xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Vào trong rồi nói sau.” Bắt gặp bộ dạng phong phanh nhưng tinh
thần hết sức phấn chấn của cô, Quý Bạch xót xa trong lòng, anh
ôm chặt cô trong vòng tay của mình.
Hiện tại, những người cảnh sát hình sự và công an khu vực đều
chia nhau đi tuần tra ở bên ngoài. Sau khi quay về văn phòng, Quý
Bạch báo cáo tiến triển công việc với cục trưởng suốt đêm. Lúc
này, cục trưởng đã chợp mắt trong phòng nghỉ của ông, cả văn
phòng rộng lớn của đội cảnh sát hình sự trống không. Quý Bạch
kéo tay Hứa Hủ ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô cốc nước ấm, rồi
nắm tay cô: “Em nói đi!”
Về phương diện kinh nghiệm phá án, Hứa Hủ còn lâu mới bằng
Quý Bạch. Đặc biệt, trong công tác điều tra hiện trường phạm tội
và tìm kiếm chứng cứ quan trọng, bất kể là tính nhạy bén hay tính
logic, Quý Bạch đều lão luyện hơn cô. Nhưng đối với vụ án này,
dấu vết lưu lại ở hiện trường quá ít, hơn nữa hung thủ tùy cơ gây
án, nên phương pháp điều tra bình thường gặp hạn chế. Trong khi
đó, suy đoán tâm lý của Hứa Hủ không hề bị ảnh hưởng và ràng
buộc.