Mấy ngày nay, cơ thể Hứa Hủ vốn hết sức mệt mỏi. Bây giờ, một
cơn phẫn nộ dội vào tim, cô không thể thốt ra một từ, trước mắt tối
sầm, cô liền ngất xỉu trong vòng tay của Quý Bạch.
Hứa Hủ vừa tỉnh lại liền nhìn thấy ngọn đèn nhỏ vàng nhạt trên
đỉnh đầu, cùng với trần nhà màu xám trắng xa lạ.
Quý Bạch ngồi trên một cái ghế bên cạnh giường, đang nhắm mắt
ngủ say. Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen, gương mặt anh dưới ngọn
đèn đặc biệt yên tĩnh.
Không khí của buổi sớm tinh mơ rất lạnh, cổ họng Hứa Hủ khô
rát. Cô không nhịn nổi liền trùm chăn ho nhẹ thành tiếng. Quý
Bạch lập tức mở mắt đứng dậy, giơ tay sờ gương mặt nhỏ giá lạnh
của cô: “Em tỉnh rồi à?” Anh vừa rót nước vừa nói: “Em không có
chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là lượng đường huyết hơi thấp, đã
truyền nước rồi. Đây là trạm ý tế xã, em cứ nghỉ ngơi một tối, ngày
mai chúng ta trở về thành phố Lâm.”
“Vâng.” Hứa Hủ ngồi dậy, cầm cốc nước. Dòng nước ấm từ cổ
họng chảy vào thân thể, khiến cả người cô dễ chịu hơn nhiều.
Quý Bạch kéo ghế tiến lại gần Hứa Hủ, đôi mắt đen của anh nhìn
cô chăm chú, khóe mắt ẩn hiện ý cười bất lực: “Em tức đến thế
sao?”
Hứa Hủ im lặng một giây, trả lời: “Lẽ nào anh không tức?”
Quý Bạch cầm tay Hứa Hủ đưa lên môi hôn. Làn da cô vừa trắng
vừa mỏng, sau khi truyền nước, trên mu bàn tay không chỉ lưu lại
mũi kim mà còn một khoảng xanh lét. Quý Bạch bóp tay cô, không
lên tiếng.