Đương nhiên anh cũng bực tức. Rõ ràng có hai hung thủ, nhưng
mọi chứng cứ xuất hiện trong ngày hôm nay đều nhằm vào một đối
tượng. Điều này khiến anh khó kiềm chế nỗi bực bội trong lòng.
Nhưng cũng chính vì vậy, anh càng không thể gục ngã. Là một
người cảnh sát hình sự, anh phải có sự kiên định gần như máu
lạnh.
Quý Bạch mỉm cười nhìn Hứa Hủ: “Dù tức đến mức nào cũng
không được để ảnh hưởng sức khỏe, làm gì có chuyện vụ án nào
cũng thuận lợi chứ.”
Hứa Hủ gật đầu. Sao cô không hiểu đạo lý này? Cô vốn có trạng
thái tâm lý vững vàng hơn người bình thường. Nhưng lần này chỉ
biết mở to mắt nhìn Diêu Mông gặp nạn nên cô mới khó giữ bình
tĩnh.
Sau khi ngủ một giấc, cả hai người đều tỉnh táo. Bên ngoài cửa sổ,
trời đã tờ mờ sáng, Hứa Hủ đứng dậy: “Em đi rửa mặt.”
Quý Bạch ấn cô ngồi xuống giường: “Anh đi lấy nước cho em, em
ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi.”
Hứa Hủ dõi theo Quý Bạch đi đến bên cửa sổ, cầm phích nước
nóng dưới đất, đổ vào chậu rửa mặt. Thân hình anh cao lớn thẳng
tắp, động tác dứt khoát, khiến cô cảm thấy yên lòng.
Hứa Hủ không rời mắt khỏi bóng lưng Quý Bạch, cô mở miệng
hỏi: “Anh nhìn nhận thế nào về vụ án?”
Quý Bạch biết, nếu không thảo luận rõ ràng, chắc chắn cô sẽ
không ngừng nghĩ đến vụ án. Anh đặt chậu nước xuống trước mặt