đến sự tồn tại của anh ta với cảnh sát, hoàn toàn là phản ứng từ
tiềm thức.
Tuy nhiên, khi Diêu Mông ý thức được, sự nghi ngờ này là nhằm
vào Lâm Thanh Nham thì đã quá muộn. Lâm Thanh Nham rất
nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi tâm tình của cô, hắn nhanh chóng
khống chế hoàn toàn sự tự do của cô.
Diêu Mông không ngờ hôm nay Phùng Diệp lại xuất hiện, khiến
cô nhìn thấy tia hy vọng sống sót.
Ánh mắt của Phùng Diệp rất lo lắng sốt ruột, giọng nói của anh ta
ngược lại tràn đầy sức mạnh: “Đừng sợ, anh sẽ cứu em...” Nói
xong, anh ta liền rút một con dao găm, cắt sợi dây thừng trói tay
cô. Khi lưỡi dao lành lạnh chạm vào cổ tay Diêu Mông, bộ não vốn
mờ mịt hỗn độn vì bị dùng thuốc của cô bỗng nhiên tỉnh táo, cô
chợt nhớ ra Lâm Thanh Nham vẫn còn ở sau lưng: “Hắn có súng!
Anh hãy...”
Nhưng không còn kịp nữa, một tiếng “pằng” vang lên. Vẻ mặt
Phùng Diệp cứng đờ, anh ta cúi đầu quan sát bờ vai, nơi đó xuất
hiện một cái lỗ nhỏ, máu tuôn xối xả. Ở giây tiếp theo, bờ eo Diêu
Mông bị siết chặt, Lâm Thanh Nham kéo cô vào lòng, hai người
đồng thời ngồi phịch xuống mặt đất. Còn Phùng Diệp bò ra sau
một thân cây, tạm thời trốn tránh.
Phùng Diệp đánh một gậy vào gáy Lâm Thanh Nham, khiến trước
mắt hắn tối sầm, người đổ xuống đất, mặt úp xuống tuyết lạnh.
Nhưng hắn tỉnh táo ngay tức thì. Thêm vào đó, Lâm Thanh Nham
còn một việc chưa làm xong, ý chí mạnh mẽ khiến hắn đè nén nỗi
đau đớn và hỗn độn. Hắn liền nhổm dậy nổ súng vào Phùng Diệp.