Khi Quý Bạch đến nơi, ba người đang ở tình thế đối đầu căng
thẳng.
Có lẽ cả ba đều mang ý nghĩ không tránh khỏi cái chết, nên khi
Diêu Mông hỏi ra vấn đề khúc mắc đau khổ nhất trong lòng cô, hai
người đàn ông đều im lặng nhìn đối phương. Một người có ánh
mắt chế giễu, một người vô cùng căm hận.
Lâm Thanh Nham cúi đầu quan sát Diêu Mông, hắn cất giọng dịu
dàng: “Bà xã, không sao đâu. Chuyện của chúng ta không liên
quan đến thằng đó.”
Phùng Diệp thở hắt ra, nói lạnh lùng: “Vậy sao? Lẽ nào chẳng
phải anh cướp hết mọi thứ đáng lý ra thuộc về tôi, bây giờ còn
muốn cướp đoạt cả người con gái tôi yêu?”
Diêu Mông rùng mình, sắc mặt Lâm Thanh Nham lạnh hẳn. Đầu
hắn vẫn đang chảy máu, gần như bê bết cả khuôn mặt. Đôi mắt hắn
đột nhiên trở nên ngạo mạn và lạnh lẽo. Nghe giọng điệu của hai
người, Quý Bạch biết bọn họ nhắc đến nội tình của vụ án Hồng
Kông. Anh nhắm thẳng mũi súng vào Lâm Thanh Nham, lặng lẽ
lắng nghe. Một khi Lâm Thanh Nham có cử động bất thường, anh
sẽ nổ súng bắn chết hắn.
Lâm Thanh Nham cười khẽ: “Của mày? Dựa vào cái gì mà mày
nhận là của mày? Rõ ràng của tao mới đúng.”
Nhìn gương mặt nhuộm máu đỏ của Lâm Thanh Nham, Phùng
Diệp hơi thất thần khi nhớ lại chuyện cũ.
Anh ta từng là một thanh niên xuất sắc, từ nhỏ đã khác bố mẹ bị
câm điếc một trời một vực. Năm anh ta tròn 18 tuổi, bố mẹ nói cho