Tâm trạng Quý Bạch rất tốt, anh đáp: “Nhanh ư? Gặp được người
thích hợp, tôi còn chê hai năm quá chậm ấy chứ.”
Câu bộc bạch này có phần lãng mạn, nhưng cũng có vị khoe
khoang. Ba người còn lại trao đổi ánh mắt, đồng thời “phì phì phì”,
biểu đạt tâm trạng phức tạp như ngưỡng mộ, ghen tỵ, khinh bỉ...
Sau khi phì xong, trong lòng bọn họ không khỏi bùi ngùi. Bọn họ
đều chưa lập gia đình, đúng là hơi ngưỡng mộ Quý Bạch.
Không phải ai cũng gặp được người thích hợp trong cuộc sống
này. Bất kể anh là con cháu ông trời hay dân đen bình thường, anh
cũng phải có chút vận may, mới gặp được một nửa thích hợp.
Tiệc đầy tháng được tổ chức tại một khách sạn trong thành phố.
Còn một lúc lâu nữa mới bắt đầu buổi tiệc, Quý Bạch đưa đám Thư
Hàng lên phòng ở tầng trên khách sạn, còn anh quay về nhà đón vợ
con.
Thư Hàng và mấy người bạn đâu chịu ở trong phòng, bởi phòng
khách sạn vốn rất vô vị. Sau khi tắm rửa thay quần áo, một đám
người ăn mặc chỉnh tề xuống tầng dưới dạo chơi.
Khách sạn rất rộng và mới toanh, vườn hoa một màu xanh lục,
ánh mặt trời rực rỡ, cảnh vật vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ, khiến lòng
người thư thái dễ chịu. Thư Hàng gọi nhân viên phục vụ mở một
phòng nghỉ, bọn họ ngồi trong đó uống trà, tán gẫu, đánh bài.
Phòng nghỉ trải thảm đỏ, bày mấy chiếc ghế sofa bọc vải, một mặt
là tường kính nhìn thẳng ra vườn hoa, cảnh đẹp đều thu hết vào
tầm mắt.