Hôm nay Thư Hàng gặp may, vừa ngồi xuống đã thắng liền ba
ván. Anh ta đảo mắt một vòng với tâm trạng vui vẻ của người
chiến thắng, bất chợt phát hiện người thua thảm nhất là Hầu Tử
đang ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài bức tường kính, thần sắc không
tập trung. Thư Hàng nhìn theo ánh mắt của Hầu Tử, anh ta lập tức
ngẩn người.
Không chỉ một mình Thư Hàng sững sờ, người đàn ông ngồi bên
cạnh đẩy cánh tay một người khác, tất cả đều dồn ánh mắt về một
điểm, không còn ai nhớ đến việc ra quân bài.
Bên ngoài bức tường kính, bầu trời trong xanh như vừa mới gột
rửa. Ánh nắng chiếu xuống cỏ cây và mặt hồ, tạo thành từng điểm
sáng lung linh. Một cô gái trẻ đang từ sau hàng cây đi bộ tới hồ
nước. Cô mặc bộ váy dài màu ngó sen, đi giày xăng đan gót nhỏ
cùng màu, mái tóc dài xõa xuống như dải lụa. Thư Hàng chưa từng
gặp mái tóc đẹp đến thế. Mái tóc của cô gái không ép thẳng cũng
không nhuộm hay uốn cong. Mái tóc đen óng mượt chạm nhẹ vào
bờ vai trắng ngần như ngọc của cô gái. Khi cô gái hơi ngoảnh mặt,
đập vào mắt đám Thư Hàng là đôi lông mày dài đen như mực, đôi
mắt đen láy, khiến tất cả mọi người rung động.
Bức tường kính của khách sạn xuyên thấu ánh sáng một chiều. Vì
vậy, mọi người ở trong phòng nghỉ có thể nhìn rõ cô gái, nhưng cô
gái không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Cô gái uyển chuyển
đi đến bên hồ nước, ngắm mặt hồ tĩnh lặng. Đôi lông mày của cô
hơi nhíu lại. Cô vốn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng động tác chau mày
khiến cô tỏa ra khí chất lạnh nhạt và xa cách. Cô giống một viên
bạch ngọc vốn phát sáng bỗng tối mờ trong một khoảnh khắc,
khiến càng rung động lòng người.