NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 821

Tôi trốn ở vùng núi sâu thuộc địa phận thành phố Lâm ba năm

trời. Hỏi tôi có hận Lâm Thanh Nham không? Không, tất nhiên tôi
không hận hắn. Nếu tôi là hắn, tôi cũng sẽ làm vậy. Thắng làm vua,
thua làm giặc, có gì đáng hận ở đây? Nhưng tôi rất nhẫn nại, hắn
sớm muộn cũng sẽ gây án. Đến lúc đó, tôi có thể lật ngược thế cờ.

Lâm Thanh Nham đúng là tên bệnh hoạn, hắn trang điểm người

chết giống người tình. Xem ra nhiều năm qua, hắn đã bị mẹ ruột
của tôi giày vò đến mức đầu óc có vấn đề.

Tôi gặp Đàm Lương vào đầu năm thứ ba sống chui sống lủi. Đó là

một buổi sáng mùa xuân, tôi đang ngồi trong hang động nướng thịt
thỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Sau đó, một
thanh niên trẻ tuổi trắng trẻo mặc bộ đồ nhân viên kiểm lâm yên
lặng nhìn tôi: “Anh đang làm gì ở đây?”

“Nướng thịt.” Tôi cầm con dao găm cắt một miếng thịt đưa cho

cậu ta: “Có ăn không?”

Cậu ta cười cười: “Tại sao không?”

Lâu ngày, chúng tôi trở thành bạn bè. Đàm Lương sống một mình

trong rừng núi. Cậu ta không có bạn bè, gọi tôi là anh xưng em
ngọt xớt.

Đàm Lương là người kiệm lời, nhưng mỗi khi tôi hỏi tại sao một

sinh viên đại học lại đi gác rừng, hay đề cập đến lãnh đạo và đồng
nghiệp của cậu ta, cậu ta đặc biệt trầm mặc, ánh mắt vô cùng hung
ác.

Hừm, lại là một kẻ cùng một giuộc như tôi. Thế giới này quả là

méo mó vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.