NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 822

Tôi sống trong hang núi, Đàm Lương sống ở gian nhà của nhân

viên kiểm lâm. Có lúc cậu ta đến chỗ tôi hoặc tôi đến chỗ cậu ta
chơi rồi ngủ qua đêm. Một buổi tối, tôi bắt được hai con chim ngói,
xách đến chỗ Đàm Lương. Từ xa, tôi thấy cửa phòng đóng chặt.
Tôi đi đến bên cửa sổ ngó vào, bắt gặp Đàm Lương đang đè một
người phụ nữ ở trên giường, thân dưới vận động điên cuồng.

Tôi biết Đàm Lương vẫn còn là trai tân, hôm nay coi như được

“bóc tem”. Không biết đối phương là cô gái thế nào mà chịu theo
cậu ta? Ban đầu tôi xem say mê. Dù sao cũng sống tách biệt xã hội
ba năm, thân dưới của tôi cương cứng khó chịu. Một lúc sau, tôi
phát hiện ra điều bất thường. Sắc mặt cô gái đó trắng bệch, tay
buông thõng bên giường, toàn thân bất động giống người chết.

Đến khi Đàm Lương xuất tinh xuống đất, tôi mới nhìn rõ vết bầm

trên đùi cô gái. Mẹ kiếp, thằng nhóc này đúng là khẩu vị nặng thật.
Nó lấy đâu ra thi thể như ngọc thế kia? Nó đói khát đến mức sung
chát cũng ăn hay sao?

Tôi lại quan sát kỹ lưỡng xác chết. Dung mạo, khí chất và cách ăn

mặc của cô gái có vẻ quen quen. Tôi đẩy cửa đi vào nhà, Đàm
Lương ngẩng đầu, sắc mặt cậu ta hết đỏ ửng lại tái nhợt. Thấy tôi
bình thản kiểm tra xác chết, cậu ta ngồi xổm sau lưng tôi, mỉm
cười nói: “Em nhặt được ở trong rừng, anh có chơi không?”

Tôi cười mắng cậu ta: “Biến, tôi không chơi người chết.”

Chỉ vài ba câu tôi đã hỏi rõ tình hình lúc Đàm Lương phát hiện ra

xác chết. Mặc dù ở trong rừng sâu ngăn cách với thế giới, tôi vẫn
gần như lập tức xác định, đây là tác phẩm của Lâm Thanh Nham.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.