“Sách về phương tiện ở dãy thứ năm, còn tạp chí về súng ống của
nước ngoài ở giá để hàng cuối cùng”.
Hứa Hủ ngạc nhiên, quay sang nhìn cô: “Sao em biết những điều
đó?”.
Mục Đồng mỉm cười: “Mũi em rất thính. Trên người chị có mùi
sữa, cũng hơi có mùi thuốc nổ”.
Buổi tối về nhà, Hứa Hủ nói chuyện này với Quý Bạch. Quý Bạch
ôm eo Hứa Hủ, vùi đầu vào cổ áo vợ: “Có mùi sữa? Để anh ngửi
xem nào”. Một lúc sau, Quý Bạch mới thoả mãn buông người cô.
Anh thừa nhận dù mũi cực thính, anh cũng không phân biệt ra mùi
nào với mùi nào. Cổ Hứa Hủ bị anh “ngửi” đến mức xuất hiện vết
đỏ, cô chống cằm thở dài: “Mũi cô bé đó thính thật đấy. Nếu không
phải người mù, gia nhập đội cảnh sát thì tốt biết mấy”.
Quý Bạch cũng gật đầu. Tuy mấy năm nay, kỹ thuật giám định
phát triển vượt bậc nhưng “mùi vị” là thứ không có cách nào thu
thập và giám định chuẩn xác.
“Nếu cô ấy không bị mù, mũi sẽ không thính như vậy.” Quý Bạch
nói: “Cuộc đời luôn công bằng”.
Hứa Hủ và Mục Đồng nhanh chóng trở thành bạn bè.
Thật sự khó nói hai người thân thiết đến mức nào bởi cả hai đều
có tính cách trầm tĩnh. Nhưng nhiều lúc, tình bạn và sự ăn ý không
cần nhiều ngôn ngữ hay giao lưu cũng sẽ được thiết lập. Hứa Hủ
thích đọc sách, cửa hàng của Mục Đồng lại có nhiều sách rất hiếm,
không thể mua trên mạng. Cô làm thẻ hội viên của cửa hàng, ngày
cuối tuần tranh thủ qua đó đọc.