dành dụm được trong mấy năm mở cửa hàng sách “đội nón ra đi”.
Em trai cô muốn chia sẻ gánh nặng với chị gái, nhưng lại gặp
chuyện phiền phức. Vì vậy, hàng động “dễ như trở bàn tay” của
Hứa Tuyển đối với Mục Đồng chẳng khác nào “tặng củi trong
băng giá”, khiến cô ghi sâu trong lòng.
Tuy nhiên cô cũng biết rõ, mọi chuyện trong cuộc đời đều là tuỳ
duyên. Sau hai lần gặp Hứa Tuyển, cô nghĩ tương lai chắc sẽ
không bao giờ gặp lại anh. Ai ngờ buổi chiều ba ngày sau, cửa
hàng sách thoang thoảng mùi hương hoa cỏ xuất hiện một vị khách
không mời mà đến. Vị khách nhẹ nhàng đi về phía Mục Đồng ở
sau quầy thu ngân. Cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh vừa đi tới,
vị khách liền nói khẽ: “Đừng để ý đến tôi, tôi tìm bà chủ của các
cô”.
Mục Đồng nhận ra giọng nói này, là cô gái đi cùng Hứa Tuyển
hôm đó. Cô lập tức đứng dậy: “Chào chị!”.
Hứa Hủ dừng lại trước mặt cô. Anh em nhà họ Hứa tuy có tính
cách khác biệt nhưng nhiều lúc, con mắt nhìn người hay sở thích
lại giống nhau. Ví dụ, hôm nay Hứa Hủ tình cờ đi ngang qua cửa
hàng sách này, cô chợt nảy ra ý định vào ngó nghiêng. Nhưng khi
bắt gặp gương mặt trong sáng, thuần khiết của Mục Đồng, cô liền
có cảm giác dễ chịu. “Chào em, chị tên Hứa Hủ.” Hứa Hủ nói, giơ
tay về phía Mục Đồng.
Mục Đồng mỉm cười, cũng giơ tay. Cô vừa đưa tay, Hứa Hủ đã
dịch chuyển một chút, chủ động nắm lấy tay cô.
Mục Đồng đích thân đưa Hứa Hủ đi dạo qua các giá sách. Hứa Hủ
chọn mấy cuốn về tâm lý học. Mục Đồng đột nhiên lên tiếng: