Lời nói vừa rồi của anh buồn vui khó phân biệt, cũng không phải
có ý đồ gì. Anh đã qua tuổi nông nổi từ lâu. Cô gái này rõ ràng mắt
không nhìn thấy nhưng nhạy bén hơn người bình thường. Ai đối xử
tốt với cô, quả thật không thể che giấu cô. Cô rõ ràng yếu ớt như
một ngọn cỏ, nhưng lại kiên cường đến mức khiến người khác
không thể không chú ý. Tất nhiên anh sẽ không tìm một bạn gái
mù, không muốn chuốc phiền phức… Tâm trạng của anh đột nhiên
hơi buồn bực.
Hứa Hủ về nhà nhìn thấy con trai đang chơi vui vẻ ở dưới đất, còn
anh trai và Mục Đồng đặc biệt trầm mặc. Không khí có gì đó lạ
thường. Quý Bạch từng nói với cô, bầu không khí giữa đàn ông và
phụ nữ càng khác thường sẽ càng có vấn đề. Vì vậy khi chứng kiến
cảnh này, cô thả lỏng tinh thần, mỉm cười gật đầu với họ: “Anh,
Mục Đồng”.
Hứa Tuyển đứng dậy cầm cặp táp từ tay em gái.
Mục Đồng cũng đứng dậy. Hai người cách nhau rất gần, Mục
Đồng hơi chau mày. Hứa Hủ nhận ra sư thay đổi nét mặt của cô.
“Em ngửi thấy gì vậy?” Hứa Hủ hỏi.
Mục Đồng im lặng vài giây rồi trả lời: “Mùi máu nhưng rất nhạt,
còn cả mùi thuốc khử trùng”.
Hứa Hủ nhìn Mục Đồng chằm chằm. Một lúc sau, cô đột nhiên
cầm tay đối phương: “Rất tốt, em hãy cùng chị đến cục cảnh sát
ngay bây giờ”.
Hứa Tuyển và Mục Đồng ngẩn người, Hứa Hủ giải thích: “Hôm
nay xảy ra một vụ án giết người. Nạn nhân là bác sỹ, chị có chạm