Vài ngày sau, hội thương gia của thành phố Lâm tổ chức tiệc kỷ
niệm thành lập. Vì tương lai sẽ chuyển trọng tâm sự nghiệp tới khu
vực Tây Nam nên Thư Hàng cũng tham dự.
Anh không bất ngờ khi nhìn thấy Diêu Mông tại buổi tiệc. Cô đặc
biệt nổi bật giữa đám đàn ông trung niên của giới doanh nghiệp.
Tuy nhiên, thần sắc của cô vẫn bình thản như thường lệ.
Lần này, Thư Hàng không tiến lại gần, chỉ thỉnh thoảng liếc cô
qua đám đông.
Cô cũng tỏ ra không nhìn thấy anh, chỉ mỉm cười trò chuyện với
người khác. Anh nghĩ, cô nhất định dùng kỹ xảo xã giao non nớt
để ứng phó với đám cáo già này.
Âm nhạc nhanh chóng nổi lên. Rất nhiều đôi nam nữ ăn mặc
chỉnh tề nhảy theo điệu nhạc. Một cô gái mời Thư Hàng khiêu vũ.
Thư Hàng thản nhiên ôm eo đối phương, chầm chậm tiến vào khu
vực sàn nhảy.
Ánh đèn nhấp nháy, bóng người lay động. Thư Hàng quay đầu
liền nhìn thấy Diêu Mông một mình ngồi ở sofa trong góc phòng
uống nước. Cô vốn là viên ngọc rực rỡ nhất của buổi tiệc hôm nay
nhưng không khiêu vũ cùng ai.
Lúc này, bản nhạc đã kết thúc. Bạn nhảy thuận theo ánh mắt của
Thư Hàng, cũng nhìn thấy Diêu Mông. Cô ta cười: “Cô ấy tên là
Diêu Mông, một người rất đặc biệt”.
Bên cạnh có cô gái ngoài hai mươi nói xen ngang: “Nếu tôi mà là
chị ta, chắc chẳng có mặt mũi ra đường”.