trường cảnh sát, là nơi sói nhiều thịt ít.
Vừa ngồi vào vị trí, anh lặng lẽ gửi tin nhắn ở dưới gầm bàn: “Bất cứ
chuyện gì cũng đợi tôi về rồi quyết định.”
Một lúc sau, Hứa Hủ vẫn không nhắn lại.
Quý Bạch âm thầm bỏ điện thoại vào túi. Anh vừa tùy tiện gắp vài miếng,
liền nghe thấy phó giám đốc Lưu cười nói với cục trưởng ở phía đối diện:
“Hai đứa rất thích hợp...”
Quý Bạch mỉm cười hỏi: “Thích hợp gì cơ?”
Cục trưởng đưa mắt nhìn Quý Bạch, miệng nói với Lưu Dĩnh: “Hứa Hủ rất
xuất sắc, trong Cục chúng tôi cũng có mấy cậu đang theo đuổi cô bé. Cô
làm lãnh đạo, sao còn tham dự vào chuyện của tụi trẻ?”
Lưu Dĩnh: “Đây đâu gọi là tham dự? Anh chưa gặp Thanh Lâm bao giờ
nên không biết, đó là một cậu bé rất lương thiện, chính trực và xuất sắc.
Cậu ấy và Hứa Hủ là bạn học ba năm ở trường cảnh sát, tình cảm rất tốt.”
Nói xong, chị cười cười: “Tôi cũng nói với Thanh Lâm rồi. Tục ngữ có câu
“nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng trước”. Hôm nay nếu cậu ấy không thể
thuyết phục Hứa Hủ chuyển lên công an tỉnh, tương lai đừng có hối hận.”
Vài phút sau, Quý Bạch mỉm cười đứng dậy: “Hai vị lãnh đạo ăn từ từ, tôi
có chút việc xin đi trước.”
Lưu Dĩnh dõi theo Quý Bạch, hỏi cục trưởng: “Hôm nay, cậu ta hình như
hơi lạ thường.”
Cục trưởng cười cười: “Cậu Thanh Lâm của cô, chỉ e sinh không đúng
thời.”
Sau khi cùng Đại Hồ và Diêu Mông về cục cảnh sát, Hứa Hủ bận rộn giải
quyết công việc tiếp theo của vụ án. Đám hình sự mấy ngày không gặp nên
nhiệt tình hỏi han thân mật. Tất nhiên, cũng có người nghe phong thanh từ