Thành phố Lâm cách đó vài nghìn cây số chìm trong ánh nắng chan hòa,
cơn gió đầu mùa hè mát rượi. Nơi này và vùng nhiệt đới có thời tiết nóng
bức là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Vừa về đến nội thành, Quý Bạch liền nhận được điện thoại của cục trưởng,
bảo anh cùng đi công an tỉnh, tham gia cuộc họp công tác của giám đốc
công an tỉnh.
Trong cuộc họp, Quý Bạch báo cáo thành quả của hành động vây bắt vừa
qua. Phó giám đốc phụ trách đối ngoại lên tiếng: “Theo một nguồn đáng tin
cậy, “anh Lỗ” rất có khả năng đã trốn sang Miến Điện. Chúng tôi thông qua
văn phòng liên hợp tấn công tội phạm Trung Miến, liên lạc với phía cảnh
sát Miến Điện, đề nghị họ sớm bắt “anh Lỗ” và giao cho chúng ta.”
Một phó giám đốc phụ trách mảng trinh sát hình sự chau mày: “Nghe nói
gần đây tình hình ở miền Bắc Miến Điện tương đối hỗn loạn, hy vọng hành
động truy bắt của bên đó có hiệu quả.”
Sau khi kết thúc cuộc họp, phó giám đốc Lưu Dĩnh nói với cục trưởng:
“Bạn học, mời anh và Tiểu Quý đến văn phòng tôi nói chuyện.”
Thưởng thức chén trà xanh mà Lưu Dĩnh cất kỹ, cục trưởng cười híp mắt
quay sang Quý Bạch: “Nói cho cậu biết, uống trà của cô ấy không phải dễ
đâu. Cô ấy khách sáo như vậy, làm tôi rất khó xử.”
Lưu Dĩnh cười ha hả, Quý Bạch cũng cười.
Sau đó, Lưu Dĩnh cất giọng chân thành với cục trưởng: “Nói thật với anh,
dưới trướng anh có một cô bé tên Hứa Hủ, tôi rất tán thưởng cô bé này,
muốn điều cô bé về công an tỉnh làm việc.”
Bàn tay đang cầm chén trà của Quý Bạch dừng lại, anh nhướng mắt nhìn
Lưu Dĩnh.