Sau khi tắm xong, Hứa Hủ khoanh chân ngồi trên giường, ngắm cơn mưa
xối xả ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, khi khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, cô có cảm giác Quý Bạch
cúi xuống, đồng thời có một thứ chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô. Không biết đó
là Quý Bạch hôn lên tóc cô, hay là giọt mưa đầu tiên rơi xuống?
Nghĩ đến đây, tim Hứa Hủ lại đập thình thịch. Cô đứng dậy mở cửa sổ,
nước mưa lập tức bay vào, rơi xuống đỉnh đầu cô. Không biết thử nghiệm
bao lâu, đến khi mái tóc ướt một nửa, Hứa Hủ mới rụt đầu về. Cô chống tay
lên cằm, miệng mỉm cười.
Chán thật, cô không có kinh nghiệm nên chẳng thể phân biệt.
Khu vực biên giới Trung Quốc và Miến Điện.
Nước sông Mê kông chảy xiết, rừng cây một màu xanh lục thấp thoáng hai
bên bờ.
Trên con đường quốc lộ ở lưng chừng núi, một chiếc xe Jeep quân dụng
phanh gấp, nhiều binh sĩ lăm lăm tay súng nhảy xuống xe lao vào khu rừng.
Một lúc sau, bọn họ đã bao vây khu vực sườn núi.
Cành lá lay động, một người phụ nữ hai tay ôm đầu, thất thểu từ trong
rừng cây đi ra. Nhiều ngày trốn chui trốn lủi khiến áo sơ mi của ả rách tả
tơi, mặt mũi nhợt nhạt. Một người lính túm đuôi tóc dài của ả, một người
lính khác thúc mũi súng vào thắt lưng ả. Người phụ nữ kêu một tiếng,
khuỵu đầu gối xuống đất.
“Thông báo với cảnh sát Trung Quốc.” Một sĩ quan nói tiếng Miến Điện.
“Đã bắt được “anh Lỗ”, mời bọn họ...”
“Pằng” Một tiếng nổ nhẹ nhưng rõ ràng vang lên.
Câu nói của viên sĩ quan dừng lại ở đó, đầu lông mày đen nhánh của anh ta
xuất hiện lỗ nhỏ, máu từ đó tuôn ra, vẻ mặt anh ta cứng đờ. Đám binh lính ở