độc chết. Bây giờ tất cả đang quỳ ở ngoài kia, yêu cầu tìm chúng ta phản
cung.”
Trời tối đen như mực, gió thổi lá cây xào xạc. Khi Quý Bạch và những
người của tổ chuyên án ra ngoài, rất nhiều binh lính đã tỉnh dậy, bao vây
mười mấy người dân đang quỳ ở giữa bãi đất trống.
Những người dân làng ban ngày vẫn còn sạch sẽ bình thường, bây giờ ai
nấy mặt mũi sưng húp, quần áo tả tơi, có người đầu chảy đầy máu, chỉ băng
bó qua loa, có người viền mắt bị đánh đến mức máu me đầm đìa, trông rất
đáng sợ.
Không gian chỉ có âm thanh khóc lóc la hét bằng tiếng Miến Điện của bọn
họ, còn cảnh sát Trung Quốc và binh lính Miến Điện đều im lặng.
Sau đó, Trần Nhã Lâm và mấy sĩ quan Miến Điện vỗ về một lúc lâu, mới
có thể làm rõ hai sự việc từ miệng bọn họ.
Thứ nhất, tối nay có năm, sáu tên côn đồ đến nhà đánh đập và uy hiếp bọn
họ. Nếu tiếp tục làm chứng, đợi sau khi tổ chuyên án và binh lính bỏ đi,
chúng sẽ giết sạch bọn họ. Dù con gái của bọn họ có được cứu trở về, cũng
sẽ bị bán đi Đông Nam Á làm “gà”, tình cảnh sẽ càng thảm hơn bây giờ.
Thứ hai, đám côn đồ bảo bọn họ chuyển lời đến tổ chuyên án: người Trung
Quốc không đánh người Trung Quốc. Trật tự trị an ở Miến Điện không tốt,
nếu tiếp tục điều tra, tổ chuyên án sẽ khó tránh khỏi tai nạn bất ngờ.
Nghe xong, tổ trưởng Tôn Phổ văng tục: “Người Trung Quốc không đánh
người Trung Quốc cái đầu nhà nó.” Những người cảnh sát khác cũng tức
giận: “Mẹ kiếp, hung hăng thật đấy!”, “Đám cháu chắt này!”
Mấy người lính của Tisza đuổi theo đám côn đồ nhanh chóng quay về. Bọn
họ cho biết, khi đi đến đầu làng, xe của đám côn đồ đã đi xa, không thấy
bóng dáng.