Trời đã về chiều, tổ chuyên án quyết định ở lại thị trấn Muhba một đêm,
sáng sớm ngày mai tiếp tục đi thăm thôn làng bên cạnh. Bọn họ dự định
thẩm vấn phạm nhân suốt đêm, để tranh thủ tìm thêm manh mối về băng
nhóm của “anh Lỗ”.
Đêm mỗi lúc một khuya, xung quanh vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng cười
nói của đám binh lính dưới trướng Tisza. Bọn họ đang ngồi ở bãi đất trống
trước thôn uống rượu.
Trong căn phòng nhỏ sơ sài, ánh đèn mù mù chiếu vào gương mặt căng
thẳng của phạm nhân. Quý Bạch và mấy người cảnh sát có kinh nghiệm
chia nhau tra hỏi bọn chúng. Nhưng chúng rất ngoan cố, không hé răng nói
một câu.
Có điều, người của tổ chuyên án đều là “lão tướng trên sa trường”. Bọn họ
không vội vàng, kiên nhẫn thi gan với kẻ phạm tội.
3 giờ sáng, đám binh lính ở bên ngoài nằm luôn xuống mặt cỏ ngáy khò
khò. Thỉnh thoảng có người giơ tay đánh muỗi lên mặt, chửi thề bằng tiếng
Miến Điện.
Quý Bạch và Trần Nhã Lâm tra hỏi một người Trung Quốc trẻ tuổi. Tuy
hắn chưa tiết lộ điều gì, nhưng gần như không còn tinh lực chống đỡ.
Khuôn mặt béo múp của hắn hơi rung rung, trán đổ đầy mồ hôi. Quý Bạch
và Trần Nhã Lâm đưa mắt nhìn nhau, họ biết đã đến lúc kẻ tình nghi bị hạ
gục.
Nhưng hai người chưa kịp nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước
chân hỗn loạn. Quý Bạch hơi giật mình, ngoảnh đầu về bên đó.
“Rầm.” Cửa phòng bị đẩy ra, một trung đội trưởng cấp dưới của Tisza nói
một tràng tiếng Miến Điện, ngữ khí vô cùng phẫn nộ.
Quý Bạch nhìn anh ta chăm chú, Trần Nhã Lâm biến sắc: “Quý Bạch, anh
ta nói mấy người cung cấp manh mối cho chúng ta ngày hôm nay đã bị đầu