Tổ chuyên án không vây bắt ngay lập tức, mà “thả cần câu dài, câu cá lớn”
như Hứa Hủ nhận định. Tổ trưởng Tôn Phổ bố trí hai cảnh sát hình sự ở lại
khu vực casino theo dõi, còn những người khác tìm chỗ nghỉ ngơi.
Thế lực xã hội đen địa phương vàng thau lẫn lộn. Để tránh đánh rắn động
cỏ, Tôn Phổ nhờ Tisza tìm một nhà nghỉ ở nơi khuất. Đây là nhà trọ nông
gia, xây ba tầng bằng gỗ, vừa đơn giản vừa yên tĩnh. Trước cửa là cánh
đồng lúa, được cái nhà nghỉ gần đường quốc lộ.
Tôn Phổ triệu tập mọi người, thảo luận về việc bố trí và phân công công
tác tiếp theo. Sau đó, anh phất tay, cất giọng dứt khoát: “Mọi người đã mệt
mấy ngày rồi, tất cả đi ngủ, sáng sớm ngày mai ai nấy vào vị trí của mình.”
Quý Bạch về phòng tắm rửa, đánh một giấc. Khi anh tỉnh dậy, đã là tầm xế
chiều. Anh nhắn tin cho Hứa Hủ: “Em ăn cơm chưa?”
Rất nhanh có tin nhắn trả lời: “Em vừa xuống nhà ăn.”
Quý Bạch mỉm cười, nhắn tiếp: “Đợi anh, anh sẽ xuống ngay.”
Nhà ăn ở tầng một, bên ngoài trời còn bày mấy cái bàn. Quý Bạch vừa
xuống cầu thang, liền nhìn thấy Hứa Hủ quay lưng về phía anh, ngồi ở cái
bàn nhựa màu trắng không xa. Khóe miệng anh cong lên. Quý Bạch đang
định đi về phía Hứa Hủ, Trần Nhã Lâm và một cảnh sát hình sự khác ngồi ở
bàn bên này gọi anh: “Quý Bạch, ở đây này.” Người cảnh sát còn nhiệt tình
kéo anh ngồi xuống.
Nhận được tin nhắn của Quý Bạch, Hứa Hủ cố tình chọn cái bàn không có
người đợi anh. Nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu liếc qua rồi tiếp tục cúi
xuống ăn cơm.
Tisza bao trọn nhà nghỉ này, hơn chục binh lính cũng đang cầm đĩa, kẻ
đứng người ngồi ở ngoài hành lang ăn cơm. Có mấy người không biết kiếm
đâu ra bếp lò, tự nướng đồ ăn.