đẹp nổi bật như Diêu Mông, chu đáo gắp thức ăn cho mọi người, khiến bầu
không khí càng rôm rả.
Bọn họ nhắc tới Quý Bạch. Cảnh sát Ngô nói, Quý đội ba năm chưa về
nhà, lần này phải nghỉ ngơi thật thoải mái mới quay về làm việc. Triệu Hàn
tiết lộ, cục trưởng đặc biệt dặn dò, đội tự xử lý vụ án, không được quấy rầy
sếp nghỉ ngơi. Có người nói, Tiểu Hứa đi theo Quý đội hãy cố gắng học hỏi,
cơ hội này không phải ai cũng có.
Hứa Hủ liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Quý Bạch có uy
danh như vậy.
Lúc thanh toán tiền bữa ăn, Hứa Hủ vừa rút ví tiền liền bị ngăn lại. Mấy
người đàn ông tranh nhau trả tiền, Triệu Hàn nói lớn tiếng: “Đừng tranh
nữa, sếp nói bữa cơm này sếp mời.”
Mọi người đều dừng động tác. Triệu Hàn vừa rút ví tiền vừa giải thích:
“Tôi vừa nhắn tin cho sếp nói chúng ta đang tụ tập, sếp liền bảo để sếp
thanh toán.”
Mọi người “à” một tiếng, lập tức thu ví tiền. Hứa Hủ định nói cứ để tôi trả
tiền, Diêu Mông đột nhiên véo tay cô một cái.
Hứa Hủ quay đầu, thấy ánh mắt Diêu Mông sáng ngời. Hứa Hủ không rõ
cô muốn biểu đạt điều gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi.
Ngày cuối tuần, thành phố Lâm nắng gắt, gió xuân ấm áp, giống như gấp
gáp muốn hun nóng từng đường nét của thành phố.
Tuy nhiên, cả đội cảnh sát hình sự không rảnh rỗi hưởng thụ thời tiết tươi
đẹp này. Ba ngày sau vụ án của Diệp Tử Tịch, lại xảy ra hai vụ lưỡi dao làm
người khác bị thương. Cấp trên giao việc điều tra bốn vụ án liên quan đến
lưỡi dao cho đội hình sự.