Thật ra, ngoài Diệp Tử Tịch, những người khác chỉ bị thương ngoài da,
trong đó có một người bị lưỡi dao sượt qua tay, để lại vết xước nhỏ. Người
bị thương thậm chí không báo án. Nếu không phải cảnh sát gọi điện đến các
công viên tìm hiểu tình hình, họ không biết xảy ra sự cố đó. Hơn nữa, hậu
quả của các vụ án tương đối nhẹ, không gây ra hoảng loạn trong dân chúng.
Nhưng cục cảnh sát vẫn rất coi trọng, cục trưởng đặc biệt yêu cầu tăng
thêm lực lượng, tiến hành tuần tra mai phục ở các công viên.
Hai ngày trôi qua, vụ án không có tiến triển. Kẻ phạm tội không để lại bất
cứ manh mối nào nên cuộc điều tra không có kết quả.
Chiều Chủ nhật, Hứa Hủ ngồi trầm tư suy nghĩ trong phòng họp của đội
hình sự. Trước mặt cô là một đống ảnh liên quan đến vụ án.
Quý Bạch đang trong kỳ nghỉ nên cục trưởng ra chỉ thị anh không cần
tham gia vụ án này. Những người khác đều ra ngoài điều tra, Diêu Mông
cũng đi theo người hướng dẫn cô là cảnh sát Ngô. Hứa Hủ đề xuất với đội,
để cô thử phác họa chân dung tội phạm. Vì vậy, mấy ngày nay cô làm việc
độc lập.
Hứa Hủ xoay xoay cây bút trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào những tấm
ảnh và bản đồ đính trên bảng trắng. Miệng cô lẩm nhẩm một số địa danh.
Công viên Thụy Anh, công viên Phương Đình, công viên Triều Dương,
công viên Dụ Minh… đều nằm xung quanh khu vực nơi Hứa Hủ sinh sống,
là những công viên được chính quyền thành phố quy hoạch riêng cho khu
vực CBD
[6]
mới thành lập. Có công viên do các tập đoàn bỏ vốn đầu tư xây
dựng, ví dụ như công viên Phương Đình có kiến trúc và phong cảnh rất đẹp,
được coi là biểu tượng của CBD.
[6] CBD viết tắt của từ Central Business District - Khu thương mại trung
tâm.