Ngoài ra, một điều khiến anh bất ngờ là cô quá mảnh mai, ôm cô trong
lòng dường như không có trọng lượng. Ngũ quan tương đối thanh tú, chỉ là
nước da quá mỏng quá trắng, gần như không một chút sắc hồng, khiến cả
người cô… giống một cương thi yếu ớt. Sau này làm thế nào cùng anh vào
sinh ra tử?
Hơn nữa, Quý Bạch còn cảm thấy điểm gì đó không đúng.
Khi xảy ra sự việc anh không chú ý. Bây giờ hồi tưởng lại, anh mới nhận
ra, là cảm giác tay lạ thường. Thì ra lúc kéo cô vào lòng, anh đã sơ ý túm
phải bầu ngực của cô.
Có lẽ đã quá lâu Quý Bạch không tiếp xúc với phụ nữ, xúc cảm vừa mềm
mại vừa có tính đàn hồi đó bỗng trở nên rất rõ ràng, phảng phất vẫn còn lưu
lại ở lòng bàn tay của anh.
Dáng người cô nhỏ bé, nhưng xem ra cô không gầy…
Cố gắng gạt bỏ cảm giác lạ thường ở đầu ngón tay, Quý Bạch nói với Lão
Ngô: “Đúng là không đơn giản. Chú gặp con tin nào còn hung dữ hơn kẻ
bắt cóc chưa?”
Lão Ngô cười cười: “Quan trọng là một cô gái nhỏ nhưng có sức bộc phát
rất kinh khủng.”
Hai người đều mỉm cười.
Lão Ngô nói tiếp: “Cậu hãy dạy bảo tử tế, sau này có khi trở thành nữ thần
thám cũng không biết chừng. Chỉ có điều tố chất thể lực của cô bé đó hình
như không ổn, đây cũng là một vấn đề.”
“Sẽ không có vấn đề gì đâu.” Quý Bạch nhếch miệng: “Bắt cô ấy mệt đến
mức tróc mấy lớp da, tố chất thể lực tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”
Sáng hôm sau, lúc Hứa Hủ tỉnh giấc, năm dấu ngón tay đỏ thẫm trên ngực
vẫn chưa tan hết. Làn da cô vốn dĩ rất trắng nên khi soi gương, bản thân cô