NẾU TA CƯỜI NỔI - Trang 12

Cửa sau là nơi sinh hoạt cuối ngày của mỗi người trong gia đình. Buổi này,
chim về tổ, nên với mình ít nhiều mang cảm giác thiêng liêng của sự đầm
ấm, sum vầy. Cho nên nhớ hoài, nhớ mãi, nhớ không thôi.

Về chợ, đất chật, người đông, sau nhà không có cửa nữa. Bởi phía sau
không trăng, không hương, không người vẽ lên đó những bức tranh đầm
ấm. Mà, ở đây cửa sau ít nhiều mang ý nghĩa khác mất rồi.

Người ta đưa hai tiếng cửa sau vào ngoặc kép, “cửa sau” làm Nhà nước thất
thoát hàng tỉ tỉ đồng, mồ hôi nhân dân đổ xuống nhiều hơn, nước mắt vì nỗi
nhọc nhằn cạn đi (còn đâu nữa mà rơi). Qua “cửa sau” có người tiến thân
thật cao, không qua “cửa sau”, người dù có tâm, có tài cũng đì đẹt mãi.
“Cửa sau” bây giờ “giá trị” ghê.

Bây giờ người ta hay vẽ một đám người chen nhau đứng đằng sau cánh
cửa, quà trên tay chất vượt mặt, gõ cửa bằng chân. Cuộc sống có thế người
ta mới vẽ thế. Buồn thiệt ha?

Không, cửa sau mình nhớ dứt khoát không phải vậy.

NGUYỄN NGỌC TƯ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.