NẾU TA CƯỜI NỔI - Trang 14

4. Và...
Cậu con trai đi thi ĐH, môn văn. Về nhà bố hỏi:
- Làm bài thế nào?
- Dạ được ạ!
- Đề khó không?
- Không khó ạ! Về nhà thơ Xuân Diệu, con làm cũng tạm được. Cũng tội
nghiệp “bà” Xuân Diệu, tài năng vậy mà bị chết vì tai nạn ôtô với chồng
con, bố nhỉ?
Ông bố thở dài, thi không ăn ớt mà cay rồi con ơi. Chàng trẻ tuổi từ Xuân
Diệu “quẹo cua” qua Xuân Quỳnh chẳng ai khác chính là con trai tôi.

5. Thôi thì, đành tự an ủi theo kiểu A.Q. Học vị thạc sĩ hẳn hoi còn không
thuộc sử VN cấp tiểu học, trách gì cô gái chân dài tặng cho Hai Bà Trưng
chiếc áo lông ngỗng, trách gì cậu trai 17 tuổi thấy Xuân nào cũng là Xuân...

Những chuyện thật mà như bịa, nó như những mẩu chuyện tiếu lâm ai nghe
xong cũng cười hể hả, vui vẻ, như bây giờ trong bàn tiệc, bữa nhậu phải có
dăm ba chuyện tiếu lâm mới ra tiệc nhậu. Tôi vẫn kể, vẫn có người cười
nghiêng ngả...

Nhưng có lần có một người không cười sau khi nghe chuyện. Anh chỉ bảo:
Tôi cười không nổi, các anh cười được thì quả đáng phục...”.
Trong tích tắc tôi nhận ra mình lố bịch.

ĐỖ TRUNG QUÂN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.